NHỚ XƯA … BÁNH BÒ
Đi uống cà phê sáng, tạt ngang chợ mua về ổ bánh bò đường thốt nốt. Mấy nhỏ cháu nhìn ổ bánh bò vàng ươm suýt xoa: “Bánh bò này đẹp quá há ngoại?” Cắt cho mỗi đứa một miếng, tụi nó gật gù khen ngon. Chợt nhỏ cháu ngoại nhí mới 6 tuổi thắc mắc: “Ngoại ơi, sao bánh này gọi là bánh bò?” – Ừ, sao gọi là bánh bò vậy ta? Còn nhớ trước đây, lâu lắm rồi tôi cũng hỏi bà ngoại như vậy trong một lần nhà làm bánh bò. “Gọi bánh bò vì khi làm loại bánh này người làm phải nhồi bột với men hoặc nước cơm rượu để bột dậy lên, bò (tràn) ra khỏi thau rồi mới đổ bánh…” Đại khái bà ngoại giải thích cho đứa con nít ngày xưa như vậy. Giờ cũng đành “sao y bổn cũ” để trả lời nhỏ cháu thôi. Vậy mà nó tỏ vẻ thích thú và thỏa mãn lắm: “Bánh bò! Bột bò ra ngoài! Hay quá ngoại ơi!”.
Bây giờ mỗi ngày một đổi mới, người ta đổ bánh bò từ bột gạo bán sẵn, khuôn đổ đủ hình dáng đẹp mắt, từ cái lá dài có gân nổi, cái hình tròn viền ren hay cái chung nhỏ xòe ra như bông hoa… Bánh cũng nhiều màu sắc chứ không đơn thuần màu trắng, màu vàng đường thốt nốt, màu xanh lá dứa, màu tím lá cẩm…
Ngẫm ra thì chỉ là một món bánh dân dã, phổ biến từ xưa mà cũng phong phú đa dạng làm sao! Thế mới biết chỉ cần tìm hiểu, hỏi han mọi người ta sẽ học hỏi được bao điều.
Nguyễn Ngọc Tuyết
(Trích Nhớ xưa … bánh bò – Tập sách Hương vị bánh miền Tây)

