Đóng

ẨM THỰC MIỀN TÂY

18 Tháng Bảy, 2017

BÁNH BÒ “XÁNG MÚC”

Miếng bánh bò vàng nhạt hơn màu lá thốt nốt khô, hương thơm nhẹ làm cho miếng bánh khác bánh bò bông, bò rễ tre làm từ đường cát. Nước cốt dừa thắng ra dầu vừa đủ để dầu có màu trắng trong, nổi rõ lớp bồng con vừa tới đủ để bám vào mặt chiếc bánh vừa thơm, ngọt vừa béo và… đủ để ăn thêm miếng nữa khi đã nếm lần đầu.

Bánh bò phải đúng đường thốt nốt ở ấp Long Hòa, xã Long Sơn, Tân Châu, bột ở Sa Đéc để có loại thuần. Tìm loại thuần thôi chứ nguyên chất hơi khó vì thời này có gì là nguyên chất!

Xưa thật là xưa, bậc trí giả uyên thâm – cụ Paulus Huỳnh Tịnh Của, cũng phải để mắt tới hiện tượng “dậy bột” bò lan và định danh bánh bò khi người đời thắc mắc: Nước không chưn sao kêu nước đứng? Cá không giò sao gọi cá leo? Ghe không tay sao kêu ghe vạch? Bánh không cẳng sao gọi bánh bò? (Ca dao) trong tự điển Ðại Nam Quắc Âm Tự Vị (1895). Có lẽ thời đó việc định danh để làm rõ bánh bò Việt với “bái táng gão” xuất xứ từ bên Tàu.

Hoàng Lan

(Trích Bánh bò “xáng múc” – Tập sách Hương vị bánh miền Tây)