MỘT THỜI BÁNH TÂY
Hôm qua cô giúp việc soạn dùm đồ đạc trong tủ, lôi ra một bọc ni lông gần như te tua cả. Mở ra mới thấy, một chồng khuôn bánh sâm banh (cham- pagne) cũ bằng thiếc vẫn còn nguyên bên trong. Nhỏ cháu ngoại nhìn vào reo lên: “Bánh lướt ván nè!” À, thì ra bây giờ bọn nhỏ tuổi teen gọi loại bánh này như vậy. Dĩ nhiên là các loại bánh này giờ bán đầy ở các tiệm hay siêu thị, làm gì tụi nó biết rằng có một thời những cái bánh sâm banh, bánh su kem, bánh sừng bò, bánh bông lan bơ… được gọi là “bánh Tây” với bao sự thèm thuồng, ngưỡng mộ của người dân, những người dân chỉ quen với các loại bánh truyền thống quê nhà.
Tôi vuốt nhẹ lên mấy cái khuôn bánh dài, mảnh như mấy chiếc xuồng nhỏ, lòng trí cứ bâng khuâng, tiếc nhớ. Ừ, bao lâu rồi mình không còn được ăn bánh sâm banh nhà làm nữa? Mà đâu chỉ có loại bánh này! Còn bánh bông lan bơ (bánh cake), bánh su kem (choux crème), bánh tắc (tarte), cả bánh qui (biscuit) bơ nữa. Những thứ bánh mà cứ gọi tên lên là những ngày xưa đẹp đẽ, thơm phức trong gian nhà cũ lại hiện về. Và trong gian bếp thần tiên ấy, hình ảnh má tôi cũng hiện ra, nụ cười tươi, gương mặt rực hồng bên lò nướng bánh ấm sực.
Bây giờ các thứ bánh kia vẫn bán nhan nhản ngoài đường, trong tiệm bánh, trong siêu thị, trong các xe bánh mỗi góc phố, muốn ăn thứ gì cũng có. Nhưng sao cái bánh bông lan bơ hình vuông vuông, cái bánh su kem nở phồng đẹp mắt hay cái bánh sừng bò kia hình như đã khác trước. Có anh bạn lớn tuổi đổ thừa tại bột mì làm bánh giờ pha trộn nhiều, không tốt như bột mì nhập trước đây. Còn nữa, bánh được làm công nghiệp, toàn máy đánh trứng, máy quậy bột, lại nướng trong lò điện nên cái nào cũng y như nhau… Và cái không khí thơm lừng, ấm sực trong gian bếp nhỏ, tiếng cười vui gia đình, cả những giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trán mẹ và bàn tay yêu dấu ấy nữa… Làm sao mọi thứ lại có được như xưa?
Nguyễn Ngọc Tuyết
(Trích Một thời bánh Tây – Tập sách Hương vị bánh miền Tây)

