Bánh tiêu (bánh bẻng)
“Ai ăn bánh bò, bánh tiêu, giò cháo quẫy hô..ô..ôn..” tiếng rao thân thương, quen thuộc của cô bán hàng ngày ấy, vẫn bất chợt văng vẳng bên tai mỗi khi có những phút hoài niệm về tuổi thơ. Bánh có hình dáng tròn cở bàn tay người lớn, có mè hai bên mặt, bên trong chiếc bánh thì rỗng. Vì sao có tên là bánh tiêu? Đã hỏi rất nhiều người, tìm kiếm trên nhiều kênh thông tin, vẫn không ai lý giải được. Nghe các chị kể, ngày trước làm bánh tiêu cũng cực lắm, cần phải kiên nhẫn trong khâu ủ bột, phải ủ nhiều lần, còn phải sử dụng cả bột khai để làm bánh nổi lên, mà bánh ăn không ngon bằng bây giờ, lại có mùi Ngày hôm nay, chỉ cần mua bột đã được xử lý, có sẵn men. Cho men hòa tan với nước ấm, khi men nổi lên như gạch cua là được (nếu men không nổi thì phải bỏ đi, vì sẽ làm chai bánh). Tiếp đến hòa tan bột mì, đường, nước và hỗn hợp men với nhau. Dùng tay sạch nhồi bột cho thật mịn, đến khi bột không còn dính vào tay. Đậy kín và ủ thêm một tiếng cho bánh nở hết. Bột nở sẽ trở nên mềm và mịn, se thành một cục bột dài, rồi chia nhỏ ra từng cục đều nhau, vo tròn và ấn vào dĩa mè trắng, cán cho cục bột tròn đều, để mè dính vào lớp bột, đem chiên trong chảo dầu nóng. Khi dầu sôi quá mạnh nên giảm xuống bớt, vì trong bột có đường có thể làm khét bánh, trở bánh hai mặt liên tục đến khi vàng đều, vớt để trên vỉ cho ráo dầu. Chiếc bánh tiêu ngon là phải nở phồng đều, cắn vào có độ dai dai, mềm xốp. Người sành ăn luôn luôn biết khám phá và kết hợp, chiếc bánh tiêu ấy được mổ bụng để vào đấy chiếc bánh bò trắng thơm ngon, ngọt dịu, sự kết hợp ấy làm rất nhiều người thưởng thức hài lòng.
Linh Trang (sưu tầm)

