Đóng

17 Tháng Bảy, 2017

BÁNH PHỒNG – NGỌT BÙI TÌNH QUÊ

Năm nào cũng vậy, cứ hễ đến  trưa  hoặc  chiều  ngày 30 (hoặc 29, tháng thiếu) Tết Nguyên Đán là nhà nào ở miền Tây cũng rộn ràng bữa cơm cúng rước ông bà. Cái giường thờ sau tủ thờ không đủ  sức chứa thức ăn truyền thống ngày Tết, phải kê thêm chiếc bàn khác trước tủ thờ  mới  đủ.  Nào  cơm canh, bánh trái, trà rượu ê hề. Món nào có thể thiếu nhưng không thể không có tô canh khổ qua, nhứt là dĩa bánh phồng chất cao có ngọn.

 Để có những chiếc bánh phồng truyền thống này, các thành viên trong gia đình đã chung tay làm trước đó. Người nhóm lửa, người nạo dừa,  vắt  nước  cốt,  người  rang mè…

 Nếp nhứt, rặt, đem ngâm nước lạnh từ chập tối hôm trước. Gần sáng hôm sau, rút sạch nước trong nếp rồi đem chưng cách thủy trong chiếc nồi đất bự đặt trên bếp lửa đều ngọn lan tỏa với cùng một nhiệt độ. Nếp chín thành xôi, trút vô cối. Một người cầm chày vồ quết, người khác cầm thanh gỗ đảo xôi đang tỏa hơi nghi ngút để xôi trong cối được quết mịn nhuyễn thật đều.

Quết xong, vo bột thành viên, đem cán. Cầm viên bột mềm nhão đúng yêu cầu trong tay, người phụ nữ đặt nó lên mặt chiếc lá chuối láng mướt dầu dừa, tay kia cầm khúc tre láng bóng sau nhiều thời gian sử dụng, cán viên bánh dẹp ra. Những chiếc bánh sơ khởi được đặt lên mặt chiếu đã giặt sạch, phơi thật khô. Nếu không, sợi gai dệt chiếu sẽ dính bánh, nhìn không đẹp. Khi bánh trải kín mặt chiếu thì đem phơi. Phơi bánh xong cũng là lúc trời vừa rựng sáng.

Phù Sa Lộc

(Trích Bánh phồng ngọt bùi tình quê – Tập sách hương vị bánh miền Tây)